Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
 phan 19

 Khuôn mặt của Tô Mộng Chẩm bỗng trở nên nghiêm nghị: “Nàng đã trúng một chưởng của Mộ Dung Mai Kiến, buộc phải ngâm mình trong chậu thuốc này suốt sáu giờ đồng hồ, và phải luôn có người túc trực ở đây để đổ thêm thuốc vào chậu, làm cho thuốc ngấm vào người nàng thì mới có thể giải độc cho nàng được. Chỉ cần cử động nhẹ thôi thì nàng sẽ không bao giờ rời khỏi chậu thuốc này được chứ đừng nói đến chuyện rời khỏi căn phòng này”.

Đường Duyệt nói: “Điều này không liên quan gì đến ngươi”.

Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Nếu nàng muốn chết thì tùy nàng thôi. Ta cũng không quan tâm đại ca của nàng nữa, để cho nàng với đại ca của nàng cùng xuống gặp Diêm Vương nhé?”.

Đường Duyệt đành ngoan ngoãn ngồi trong chậu thuốc với ánh mắt đầy vẻ tức giận. Xét về góc độ nào dó thì Đường Duyệt quá cố chấp, cố chấp đến nỗi không phân biệt được tốt xấu nữa. Nhưng xét về một góc độ khác thì nàng quả thật là một người rất khó bị kẻ khác thu phục. Những người như vậy thường có những điểm yếu. Và điểm yêu của Đường Duyệt đang bị Tô Mộng Chẩm nằm trong lòng bàn tay.

Tô Mộng Chẩm nói: “Nếu võ công của nàng có tốt hơn bây giờ mười lần đi chăng nữa thì cũng làm sao mà thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của ta”.

Đường Duyệt đáp ngay: “Ngươi nghĩ ngươi là ai, thần tiên trên trời chắc?”.

Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Thần tiên trên trời thì ta không dám nhận. Nhưng ta cũng đáng làm thần tiên của nàng, chỉ chuyên quan lý mỗi mình nàng thôi”.

“Những người luôn tự cho mình là giỏi hơn người thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì đâu”, Đường Duyệt đáp một cách lạnh lùng.

Tô Mộng Chẩm nhếch mép lên, đưa tay ra sờ lên má của Đường Duyệt: “Ta thì lại nghe nói, những người kiêu ngạo còn có thể cứu được chứ những người tự ti thì không thể cứu được đâu?”.

Đường Duyệt tức giận hỏi: “Rốt cuộc người muốn gì mới được cơ chứ?”.

Tô Mộng Chẩm tức giận hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn gì mới được cơ chứ?”.

Tô Mộng Chẩm rút tay lại, nhẹ nhàng nói: “Không đủ nóng, tiếp tục thêm lửa”.

Tiểu Liên đang thẫn thờ nhìn hai người, lập tức bỏ thêm củi vào phía dưới chậu thuốc.

Tô Mộng Chẩm tiếp tục nói: “Nàng có biết tại sao ta cứu nàng, còn mang nàng đến tận đây không?”.

Đường Duyệt đáp: “Chắc chắn là vì người có ý đồ xấu”.

Trên mặt Tô Mộng Chẩm khẽ nở một nụ cười: “Tuy tính tình của nàng không được tốt lắm, cũng không được dịu dàng. Nhưng nàng cũng khá xinh đẹp. Ta định giữ nàng lại, mùa đông còn có thể làm ấm đôi chân giúp ta”.

Đường Duyệt đáp trả: “Nếu như ta có thể cử động thì ta nhất định sẽ giết chết ngươi”.

“Nàng không thích ý định đó của ta sao? Nếu vậy thì làm ấm chăn giúp ta nhé?” Tô Mộng Chẩm thì thầm.

Đường Duyệt đáp lại đầy căm phẫn: “Ta cắt lưỡi của ngươi”.

“À, hóa ra tốt nhất vẫn là để nàng làm ấm cơ thể của ta!” Tô Mộng Chẩm đáp nhanh.

Khuôn mặt Đường Duyệt đã trở nên đỏ rực như màu đỏ ở cổ nàng, nhưng lời nói vẫn tỏ ra đầy căm phẫn: “Đập nát hết xương trên người của ngươi”.

Tiểu Liên đờ người ra, luôn tiện tay nhóm thêm lửa vào lò.

Tô Mộng Chẩm nói một cách đầy nghi ngờ: “Sớm biết nàng hung dữ thế này thì ta đã không hy sinh bản thân để động đến người nàng rồi”.

Đường Duyệt mở to mắt: “Ngươi nói cái gì?”.

Biểu lộ trên khuôn mặt của Tô Mộng Chẩm đổi khác: “Lẽ nào nàng không biết, ngay cả quần áo trên người nàng cũng do tay ta cởi ra, nàng sớm đã là người của ta rồi”.

Đường Duyệt cắn chặt môi, ánh mắt nhìn Tô Mộng Chẩm không có sự tức giận nào có thể miêu ta nổi: “Ngươi… ngươi nói láo!”.

Tô Mộng Chẩm than: “Mặc dù ta không muốn thừa nhận sự thật đáng sợ ấy, nhưng trên người nàng từ trên xuống dưới, không có chỗ nào là ta chưa nhìn thấy, chưa có chỗ nào là ta chưa sờ đến”.

Cổ họng Đường Duyệt ngòn ngọt, nàng đột nhiên phun ra một ngụm máu, máu lập tức rớt xuống nhuộm đỏ đôi môi trắng bợt của nàng.

Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Tốt rồi! Tốt rồi! Nhổ được ra ngụm máu này thì bệnh của nàng đã thuyen giảm một nửa rồi đó”.

Tiểu Liên cũng cười theo: “Cô đúng là một cô nương ngốc, Đường bảo chủ làm sao lại để chon am nhân giúp cô nương cởi đồ chứ. Quần áo của cô nương là một a hoàn do ông ấy mời đến thay giúp. Ngay cả chậu thuốc cũng được thiết kế rất đặc biệt, nếu nhìn từ bên ngoài thì sẽ không thể thấy gì. Vì danh dự của cô nương, phương pháp chữa trị của thiếu gia nhà tôi dành cho cô cũng hết sức bí mật. Nói chung, trước khi đại hội kiếm phát kết thúc thì nơi đây rất an toàn cho cô nương”. Cậu bé nghĩ lại rồi nói thêm: “Nhưng nếu cô nương cứ như vậy mà bước ra ngoài thì sáng mai cô nương sẽ nổi tiếng khắp nơi rồi”.

Tô Mộng Chẩm vì muốn cố tình chọc tức nàng nên mới nói như vậy, Đường Duyệt cảm thấy hơi có lỗi. Nhưng nàng lại có cảm giác Tô Mộng Chẩm không phải là người tốt, chắc chắn là có ý đồ xấu xa gì đó nên mới cứu nàng. Nhưng trên người nàng có gì đáng giá đến mức hắn phải tốn nhiều công sức như vậy? Vì cuốn Ly hận kinh mà hắn muốn có bằng mọi giá sao, lẽ nào hắn biết cuốn Ly hận kinh đang nằm trong tay nàng? Những ý nghĩ thay nhau xuất hiện trong đầu Đường Duyệt, đến lúc nàng nghĩ đến Tô Mộng Chẩm thì hắn đã rời khỏi đó. Trong căn phòng chỉ còn lại hơi nóng từ củi và cậu bé đang tiếp tục nhóm lửa.

“Ngươi có biết… Thương Dung công tử đang ở đâu không?” Đường Duyệt ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nóng lòng hỏi.

Cậu bé nhóm thêm chút củi, đáp lại với vẻ không hài lòng: “Công tử nhà tôi vì cô nương mà lao tâm khổ tứ. Vậy mà cô lại nghĩ đến người đàn ông khác, cô đúng là người con gái lẳng lơ…”.

Đường Duyệt chưa kịp đáp trả thì suýt nhổ ra một ngụm máu nữa.

“Thôi được rồi, để tôi trả lời cô nương. Lúc huynh ấy đi có nói rằng lúc nào cô nương tỉnh lại thì huynh ấy sẽ đến gặp cô nương”, cậu bé đáp.

Đường Duyệt nhắm mắt lại, cảm thấy trong lòng trở nên ấm áp.

“À, đúng rồi, công tử nhà tôi nói cái túi thơm của cô nương rất đẹp. Xem ra nó không hợp với người thô bạo như cô nương. Hay là cô nương tặng lại cho công tử nhà tôi đi, coi như là tiền khám bệnh”.

Túi thơm? Đường Duyệt giật nảy mình, lẽ nào là cái túi thơm mà Tống Uyển Từ nhờ nàng đưa cho Tô Mộng Chẩm hay sao?

Cái tên Tiểu Liên, bất cứ ai nghe thấy đều tưởng là tên của một người con gái, nhưng thật ra đó là một tên tiểu tử vô cùng nghịch ngợm. Nhưng với Tô Mộng Chẩm thì cậu ta không bao giờ dám trêu đùa, vì cậu ta rất tôn kính chủ nhân của mình. Cậu ta chính là tên ăn mày được công tử nhặt về nuôi, nên khi nghe Đường Duyệt nói vậy, cậu ta mới có phản ứng kịch liệt. Cho dù chính mắt cậu ta nhìn thấy Tô Mộng Chẩm đẩy Tống Uyển Từ xuống núi thì cậu ta cũng không thể động lòng. Chỉ bởi vì ấn tượng ban đầu thường gắn bó mãi với con người, rất khó để chìm vào quên lãng. Hình ảnh Tô Mộng Chẩm trong trái tim của Tiểu Liên là một người tốt hiếm có trên thế gian. Bất kể Đường Duyệt nói gì, Tiểu Liên cũng vẫn giữ lập trường của mình. Lúc nhìn thấy Tô Mộng Chẩm khoanh tay đứng bên cạnh giỏ hoa tường vi, Tiểu Liên lập tức chạy đến.

“Nàng ấy ngủ rồi sao?” Tô Mộng Chẩm hỏi.

Tiểu Liên đáp: “Vâng”.

“Tại sao ngươi lại có vẻ không vui như vậy!” Tô Mộng Chẩm nói.

“Cô nương ấy nói những lời không hay về công tử. Tiểu Liên không thích cô nương ấy!” Tiểu Liên nói.

Tô Mộng Chẩm lại cười nói: “Nàng ấy không thích ta, ngươi không thích nàng ấy, quả đúng là thế gian này rất công bằng”.

Tiểu Liên nói đầy vẻ tức giận: “Công tử còn cười được sao, cô nương này xấu xa như vậy, công tử còn cứu làm gì?”.

Tô Mộng Chẩm cố gắng nghe hết rồi nói: “Tất nhiên là vì nàng ấy có ích cho ta rồi”.

“Cô ta còn có thể có ích gì cơ chứ?” Tiểu Liên hỏi đầy nghi hoặc.

“Mỗi người đều có ích, chẳng qua là ít người biết đến vai trò của họ thôi. Đường Duyệt là người rất có ích, đặc biệt là rất có ích cho ta, ngươi hãy nhớ lấy điều này”, Tô Mộng Chẩm chậm rãi nói.

Tiểu Liên nhìn Tô Mộng Chẩm đầy nghi hoặc. Còn Tô Mộng Chẩm thì cười một cách bí ẩn, không chịu đưa ra lời giải thích nào nữa.

Tiểu Liên chỉ vào cái túi thơm ở lưng của Tô Mộng Chẩm và nói: “Công tử, người cần thứ này để làm gì. Trước đây có rất nhiều cô nương tặng túi thơm cho công tử, công tử đều ném hết đi mà!”.

Tô Mộng Chẩm tháo chiếc túi thơm ở lưng ra, đưa cho Tiểu Liên: “Ngươi nhìn rõ ký hiệu này không?”.

Tiểu Liên nhìn thật kỹ chiếc túi thơm. Trên chiếc túi thơm được thêu rất đẹp ấy quả nhiên có một bông hoa phong lan giống y như thật.

“Có một người đặc biệt thích hoa phong lan”, Tô Mộng Chẩm nói.

Tiểu Liên lật đi lật lại cái túi thơm, bỗng tỉnh ra: “Tiểu nhân nghĩ ra rồi. Là Tống cô nương với đôi mắt bị mù. Khắp nơi trong nhà cô nương ấy đều trồng hoa phong lan, trên góc áo và trên khăn tay của cô nương ấy đều thêu hoa phong lan. Nhưng chiếc túi thơm này là của cô nương ấy, tại sao lại ở trên người Đường cô nương? Tống cô nương muốn làm gì nhỉ? Chiếc túi thơm này cũng không có gì đặc biệt, công tử đã đoán ra chưa?”.

Tô Mộng Chẩm cười và đưa tay ra.

Tiểu Liên cúi thấp đầu xuống, khuôn mặt biến sắc. Chỉ nhìn thấy cánh tay của Tô Mộng Chẩm không biết từ lúc nào đã xuất hiện một mạch máu nhỏ như sợi chỉ màu đỏ chạy dài từ cổ tay cho đến ống tay áo.

“Tiểu Liên, ngươi theo ta lâu như vậy, có biết thứ này là gì không?”

Tiểu Liên nhìn một hồi lâu, lắc đầu đầy nghi hoặc, rồi sau đó đoán: “Chẳng lẽ Tống cô nương đã bỏ độc vào trong chiếc túi thơm?”.

Tô Mộng Chẩm lắc đầu đáp: “Trong chiếc túi thơm này không phải chứa thuốc độc mà là chứa một loại độc tình do Tống Uyển Từ tự chế theo bí quyết của Miêu Cương”.

“Độc tình?” Tiểu Liên kinh ngạc nhìn mạch máu màu đỏ mong manh. Cái này hoàn toàn không giống với những loại độc dược mà công tử đã cho cậu xem. Tại sao lại là độc dược của Miêu Cương chứ?

“Độc dược của Miêu Cương rất nhiều chủng loại, những loại mà ta đưa cho ngươi xem chỉ là một phần rất nhỏ trong số đó. Số độc dược mà ngươi chưa biết còn rất nhiều. Độc tình cũng là một trong những độc dược ít được biết đến. Nhưng loại độc dược này thường phát huy tác dụng theo tinh lực và sự nhạy cảm, Đường Duyệt đã vô tình bỏ túi thơm này lên người, và trở thành nơi cất giữ tốt nhất”, Tô Mộng Chẩm nhìn một vòng xung quanh căn phòng rồi nói.

“Vậy chiếc túi thơm này có tác dụng gì?” Tiểu Liên nhìn chằm chằm vào mạch máu đỏ lúc ẩn lúc hiện dưới ánh trăng.

“Làm cho ta yêu Đường Duyệt”. Tô Mộng Chẩm dường như đang nghĩ đến một chuyện buồn cười nào đó, phá lên cười.

Tiểu Liên hếch mũi lên: “Chỉ với cái này mà làm cho công tử trúng độc sao? Không thể nào?”.

Tô Mộng Chẩm không cười nữa, thở dài và đáp: “Ngươi đánh gia ta quá cao rồi”.

Tiểu Liên mở to mắt, nói: “Lẽ nào công tử, người…”.

Tô Mộng Chẩm đáp: “Nếu như không phải vì trúng độc tình thì hà tất ta phải đứng ở đây để than thở?”.

Tiểu Liên như muốn khóc: “Vậy làm thế nào bây giờ, công tử? Hay là chúng ta giết Đường cô nương đi!”.

Cảm giác như bị kim đâm vào ngực, Tô Mộng Chẩm trả lời: “Ngươi chỉ mới nói thế thôi mà công tử của ngươi đã đau lòng rồi đó”. Chất độc ngấm vào tim phổi, Tô Mộng Chẩm đành khống chế hành vi của bản thân bằng lý trí và bộ não. “Nếu ngươi giết chết nàng ấy thì công tử nhà ngươi cũng sẽ đau lòng quá mà chết. Cho nên Tiểu Liên à, vì công tử của ngươi, vì tính mạng của ta, ngươi hãy từ bỏ ý định đó đi”, Tô Mộng Chẩm chậm rãi nói.

Tiểu Liên nhìn thấy công tử vẫn bình tĩnh như vậy, liền đưa ra chủ ý: “Hay là chúng ta nghĩ cách hóa giải loại độc dược này?”.

Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Nếu như không phải vì đang nghĩ cách thì ngươi nghĩ ta còn đứng đây nói nhảm làm gì chứ?”.

Tiểu Liên hỏi: “Thế công tử đã nghĩ ra cách gì chưa?”.

Tô Mộng Chẩm nắm chặt tay lại: “Tạm thời thì chưa nghĩ ra”.

Tiểu Liên im lặng. Nếu như không phải vì từ trước đến nay Tô Mộng Chẩm chưa bao giờ nói đùa với cậu thì có lẽ cậu đã cho rằng công tử đang nói đùa. Chẳng có người nào lại dùng ngữ khí nhẹ nhàng bình tĩnh như vậy khi nói về độc dược đang ngấm dần từ cổ tay theo mạch máu và đi đến tim phổi như vậy? Bỗng nhiên Tiểu Liên không còn cảm thấy lo lắng nữa. Tô Mộng Chẩm là một người vô cùng tài giỏi, chẳng lẽ lại bị khống chế bởi thứ gọi là độc dược ấy sao?

“Nhưng… sau khi ta cảm thấy độc dược của chất say tình ngấm vào người, tim của ta giống như đang dần dần bị ăn mòn vậy”, Tô Mộng Chẩm đột nhiên nói.

“Công tử, ngươi nói thật sao?”

Tô Mộng Chẩm nói một mình: “Ta từng xem bệnh cho rất nhiều cô gái. Nhưng chưa bao giờ chạm vào cơ thể mềm mại như vậy, ngửi thấy mùi hương hấp dẫn như thế. Trước đây, ta chưa từng kích động đến nỗi không thể kiềm chế bản thân, nhưng lúc này suýt chút nữa ta đã đưa tay ra ôm nàng ấy vào lòng”. Tô Mộng Chẩm vừa nói, vừa đưa tay trái ra xoa nhẹ vào ngực.

“Loại chất độc này, xem ra đáng sợ hơn so với nhưng loại chất độc bình thường khác! Không biết Tống cô nương làm sao lại biết được cách điều chế?” Tiểu Liên gật đầu.

“Tống Uyển Từ chắc chắn hiểu ta. Nàng ấy không đưa những thứ đồ chơi của trẻ con cho ta đâu. Nhưng với lai lịch của nàng ấy thì nàng ấy chưa đến mức tinh thông bí quyết của Miêu Cương. Xem ra trong cuốn Ly hận kinh hẳn có ghi chép lại”, Tô Mộng Chẩm nói.

Tiểu Liên nói ngay: “Tống cô nương chắc hẳn là rất hận công tử?”.

Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Có thể là vậy, mà cũng có thể không phải vậy, bụng dạ phụ nữ thì ai mà biết được chứ. Hôm nay đứng đó chắc hẳn ngươi cũng thấy rồi, với võ công của Đường Duyệt mà có thể có sức công phá đáng gờm như vậy, không phải rất kỳ lạ hay sao? Ta cũng muốn xem thử, đao của nàng ấy căm hận đến mức nào”.

Tô Mộng Chẩm quay người đi, Tiểu Liên chỉ nghe thấy công tử của mình nói: “Một người nếu không biết chịu đựng đau đớn thì cuối cùng cũng sẽ không thể sống sót”.

Tiểu Liên nhanh chân chạy theo.


Chương 13: Bày Tỏ


Ngày thứ hai của đại hội kiếm pháp, Đường Duyệt đã gặp được Thương Dung. Trông chàng vẫn tuấn tú và ôn hòa như năm năm trước, chàng khẽ mỉm cười với nàng, giơ tay ra xoa đầu nàng.

Nàng cũng cười đáp lại với sự thẹn thùng xấu hổ.

“Tiểu Duyệt, vết thương của muội đã đỡ chút nào chưa?” Thương Dung ngồi ngay bên cạnh giường, cách nàng không đầy một thước.

Đường Duyệt có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, đầu óc trống rỗng, nhưng trong mắt dường như chỉ còn đọng lại mỗi nụ cười của đối phương. Khuôn mặt trắng bệch của nàng đã bắt đầu hồng hào trở lại, giọng nói có đôi chút căng thẳng: “Muội rất khỏe”. Vừa nói xong nàng lại cảm thấy hối hận, bởi vì lẽ nàng đã có thể tỏ ra tự nhiên hơn chút nữa, biểu hiện phải tốt hơn chút nữa.

Thương Dung gật đầu nói: “Huynh biết, muội luôn luôn là một tiểu cô nương dũng cảm mà”. Sau đó chàng ngừng lại một lúc rồi cười bảo: “Suýt nữa thì huynh quên mất, muội đã không còn là một tiểu cô nương nữa rồi”.

Đường Duyệt nhìn vào mắt chàng, thật yên bình và dịu dàng, nhưng nàng thật sự cảm nhận được một nỗi thất vọng vô bờ. Thì ra trong lòng chàng, nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi hiền lành, nhút nhát. Nghĩ cũng phải thôi, ngoài việc cơ thể phát triển cao hơn và lớn hơn ra, thì tính cách của nàng chẳng hề có chút thay đổi nào, vẫn là một tiểu cô nương không thích nói chuyện và cũng không biết nói chuyện.

“Hôm qua huynh cũng đã đến đây, nhưng muội vẫn chưa tỉnh”, Thương Dung nói tiếp.

Không hiểu sao lần này gặp Thương Dung, Đường Duyệt lại cảm thấy có cái gì đó đang lặng lẽ thay đổi trong con người chàng. Nụ cười của chàng vẫn đây nhưng thiếu đi sự cởi mở tự nhiên, mà lại có thêm sự trầm mặc. Sự thay đổi này không phải không tốt, nhưng nàng lại cảm thấy có điều đó khác thường. Nhất định đã xảy ra chuyện gì làm cho chàng thay đổi mà nàng không biết rồi.

Đường Duyệt nhìn chàng chăm chú, tự nhiên quên cả việc nói chuyện.

Ánh mắt thăm dò của Thương Dung dừng lại trên gương mặt nàng. Vậy mà nàng vẫn không có phản ứng gì. “Muội sao vậy? Huynh có gì không phải sao?” Thương Dung hỏi.

Đường Duyệt đột nhiên phản ứng lại thật nhanh: “Muội cảm thấy Thương huynh có điều gì đó không giống trước đây:.

Thương Dung liền hỏi lại: “Có điều gì không giống?”.

Đường Duyệt cắn môi, một lúc sau mới trả lời: “Mấy năm nay huynh đã gặp phải chuyện gì đó vô cùng phiền muộn phải không?”.

Thương Dung sững người, một đám mây u ám vụt xuất hiện trong mắt chàng, nhưng chàng vẫn cười đáp lại: “Con người ai cũng đều có chuyện phiền muộn, không biết là muội muốn hỏi chuyện gì vậy? Muội cảm thấy huynh có thể có chuyện phiền muộn gì nào? Tiểu Duyệt, muội nghĩ quá nhiều đấy thôi, huynh không có chuyện gì cả”.

“Không có chuyện gì? Nếu đã không có chuyện gì thì tại sao huynh lại cười thâm trầm như vậy?” Đường Duyệt chợt bật ra câu hỏi mà bản thân không thể kìm nén được.

Thương Dung giơ một bàn tay rồi xòe ra.

Mắt Đường Duyệt chợt sáng lên: “Chiếc chuông?”. Thứ bảo bối mà lúc nàng tỉnh lại đã tìm khắp xung quanh, nhưng tìm thế nào cũng không thấy, giờ lại xuất hiện trước mặt nàng.

“Chiếc chuông này là của muội phải không?” Thương Dung hỏi.

Đường Duyệt gật đầu nhận lại chiếc chuông từ tay Thương Dung, nhưng khi chạm phải ngón tay của chàng thì mặt nàng chợt đỏ bừng lên. Nhưng đúng lúc mặt Đường Duyệt đỏ bừng lên thì trong đầu chàng chợt lóe lên một ý nghĩ.

Chiếc chuông đó là do chàng vô tình nhìn thấy ở chợ, thấy nó rất tinh xảo nên mua về, nhưng sau đó lại cho rằng một chính nhân quân tử thì không phù hợp dùng đồ vật này, chợt nhớ đến Đường Duyệt, liền sai người mang chiếc chuông này và một số thứ khác mang đến tặng cho nàng. Thực ra chàng không ngờ nàng lại luôn luôn đeo thứ đồ chơi không đáng giá này bên người. Đường Duyệt nắm chặt chiếc chuông trong lòng bàn tay như thể đang nắm giữ trong tay một đồ vật vô cùng quý giá. Thương Dung lập tức hiểu được sự tình. Lúc này đây không khí chợt trở nên ngượng ngùng, khó xử.

Thương Dung ngỡ ngàng trong phút chốc, rồi từ từ nói: “Tiểu Duyệt, trong lòng huynh, huynh luôn coi muội như tiểu muội của mình”.

Đường Duyệt sững sờ đứng đó, khuôn mặt đột nhiên mất hết thần sắc, không biết có phải do đau lòng hay không? Chỉ cảm thấy đột nhiên trong lồng ngực vô cùng ngột ngạt, đau đớn, khiến nàng dường như không thể cử động được.

Điều mà nàng âm thầm cất giấu lại bị phát hiện bẽ bàng như thế. Kẻ yêu đơn phương bị chính người được thầm yêu trộm nhớ phát hiện, xưa nay vốn là một chuyện làm cho người ta thấy xấu hổ. Huống hồ người ấy lại còn cự tuyệt nàng thẳng thừng. Chàng chẳng cần suy nghĩ chút nào, nói một câu nhẹ tênh rằng: “Muội cũng giống như muội muội của ta mà thôi”.

Nhưng rốt cuộc thì nàng đâu có phải là muội muội của chàng, nàng không phải là muội muội của chàng! Đường Duyệt gần như muốn nhảy lên hét thật to, nhưng nàng không làm như vậy, chỉ lặng lẽ, trầm mặc. Nàng cũng có thể nói rằng: “Huynh nói cái gì vậy? Muội chỉ là cảm thấy chiếc chuông này rất đáng yêu nên mới đeo bên người thôi. Muội không có ý gì khác cả, huynh đừng hiểu lầm”. Đây chính là cách mà các nàng tiểu thư thường dùng để khỏa lấp sự xấu hổ của mình, nhưng Đường Duyệt sao lại ngốc nghếch thế, ngu xuẩn thế. Ngay cả một câu nói để che đậy sự thật cũng không thốt nên lời.

Mặt Đường Duyệt trắng bệch như tờ giấy. Thương Dung đột nhiên cảm thấy hối hận. Đối với những người con gái nhạy cảm như nàng, chàng không nên cự tuyệt thẳng thừng như vậy mới phải. Tại sao lúc này chàng lại có thể nói ra những lời dễ làm nàng tổn thương đến thế chứ? Ước gì có thể rút lại những lời mình đã nói, nhưng đáng tiếc là mọi việc đã quá muộn rồi.

Cứ để cho nàng tiếp tục yêu chàng ư? Không, nếu vậy thì thà để cho nàng mãi mãi không có hy vọng còn hơn. Là người ai cũng lòng hư vinh, trong lòng Thương Dung không phải là không vui sướng, huống hồ Đường Duyệt lại là người mà chàng vẫn luôn quan tâm. Chính vì vậy mà chàng luôn mong nàng được hạnh phúc. Bởi vì chàng biết rõ rằng tuy nàng trầm mặc kiệm lời, không giỏi bày tỏ, nhưng nàng lại là một người con gái dịu dàng.

Nàng xứng đáng có một trang quân tử tốt hơn chàng, xứng đáng được hạnh phúc. Mà người ấy không thể là chàng, mãi mãi không thể là chàng. Thương Dung thở dài trong lòng, chàng không thể mang lại hạnh phúc cả cuộc đời cho nàng, vì thế đương nhiên không nên gieo hy vọng cho nàng. Nhân lúc tình cảm của nàng vẫn còn chưa sâu sắc thì phải cắt đứt mọi lưu luyến của nàng dành cho chàng, đây chính là sự lựa chọn tốt nhất.

“Sau đại hội kiếm pháp lần này, chắc chắn sẽ có nhiều quân tử thích muội lắm. Ta nghe nói đã có người sang thưa chuyện với Đường bảo chủ rồi. Tiểu Duyệt, muội sẽ tìm thấy người người có thể mang lại hạnh phúc đích thực cho mình”.

Đường Duyệt trong trận giao đấu cuối cùng đã tỏa sáng rực rỡ. Nàng không nên lãng phí thời gian với chàng. Nàng thích chàng là bởi một chút lòng tốt của chàng dành cho nàng. Có lẽ từ trước đến nay chưa từng có ai quan tâm đến nàng, nên nàng mới gửi gắm cho chàng cả tấm chân tình. Thương Dung luôn tỉnh táo nhắc nhở bản thân không được vì một phút yếu lòng mà gây ra sai lầm lớn.

“Muội đừng khóc nữa”. Chàng giơ tay định lau nước mắt trên mặt Đường Duyệt. Những giọt nước mắt long lanh cho tay run rẩy. Bất giác nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng làm cho bàn tay chàng chợt dừng lại. Chàng lau nước mắt trong vô thức, nên tự nhiên giống như đang vuốt má nàng. Có lẽ, tình cảm mà nàng dành cho chàng không phải là ít. Lòng Thương Dung chợt xao động mạnh mẽ. Người con gái có đôi mắt sáng ngời này thực sự đã yêu chàng rồi. Ý thức được hành động không nén nổi tình cảm của mình, Thương Dung vội vàng rụt tay lại giống như bị bỏng, “Tiểu Duyệt, xin lỗi muội!”. Nói rồi chàng liền đứng dậy, nhanh chóng rời đi.

Đường Duyệt siết chặt bàn tay, những cạnh sắc nhọn của chiếc chuông cứa vào lòng bàn tay nàng, khiến nó bị tổn thương nặng nề. Đường Duyệt muốn khóc thật to để giải tỏa nỗi ấm ức trong lòng. Nhưng sau đó nàng nhanh chóng lau khô nước mắt, bởi vì Tô Mộng Chẩm không hiểu đã đứng ở cửa từ lúc nào, đang lặng lẽ nhìn nàng.

“Ngươi nghe trộm bọn ta nói chuyện phải không?” Đường Duyệt cảm thấy trong từng lời nói của mình đều chất chứa sự thù hận sâu sắc. Nhưng thực sự không biết thù hận Tô Mộng Chẩm hay thù hận chính bản thân nàng.

“Bị người mình thầm yêu cự tuyệt, chắc là đau lòng lắm hả?” Tô Mộng Chẩm đột nhiên hỏi.

“Ta không cho rằng chúng ta là bằng hữu, vì vậy ta không cần thiết phải trả lời ngươi”, Đường Duyệt trả lời. Hiện giờ, nàng đang vô cùng xấu hổ, nên không muốn bị bất cứ người nào nhìn thấy, nhất là những người như Tô Mộng Chẩm.

Tô Mộng Chẩm cười lớn. Nụ cười của hắn rất đẹp, một vẻ đẹp khó mà diễn tả thành lời. Mọi người trong khắp thiên hạ đều bị nụ cười ấy làm cho xao xuyến, nhưng nó không thể làm cho trái tim Đường Duyệt tan chảy. Lúc đôi mắt nàng lạnh lùng nhìn hắn bằng cảm giác căm ghét đến tận xương tủy, đó chính là cái thần thái mà Tô Mộng Chẩm từ trước đến nay chưa từng bắt gặp ở người khác.

Đường Duyệt ngồi bất động, suy nghĩ mông lung, nhìn chằm chằm vào nụ cười của Tô Mộng Chẩm, một nụ cười tỏa sáng, tự tin mãnh liệt. Trong lúc nàng đang xấu hổ, chỉ hận một nỗi là không thể coi mình như chưa từng tồn tại trên thế gian, vậy mà con người sở hữu nụ cười ấy lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt nàng, cười nhạo sự tự tác đa tình của nàng bằng nụ cười khinh đạm.

Tô Mộng Chẩm bước và lạnh lùng cười nói: “Ngươi đến để cười nhạo ta chăng?”.

Tô Mộng Chẩm cũng lạnh lùng đáp lại: “Thế nàng cho rằng ta đến đây để cười nhạo nàng ư? Vậy ta nên cười nhạo nàng chuyện gì đây?”.

“Tự tác đa tình, không tự lượng sức, hoặc là bất cứ chuyện gì như thế!” Đường Duyệt trả lời.

Tô Mộng Chẩm cười nói: “Nếu như nàng đã tự mình biết hết rồi thì ta hà tất phải nhắc lại nữa”.

Hắn nhìn nàng với ánh mắt hứng thú nhưng lại đầy phức tạp rồi nói tiếp: “Một tình cảm tự nguyện xưa nay vốn đã là không dễ dàng. Đường Duyệt, cứ coi như nàng đủ cứng rắn đi nữa nhưng làm sao nàng có thể làm cho một người không hề có chút tình cảm gì với nàng yêu nàng được?”.

Đường Duyệt trả lời: “Từ trước đến nay ta chưa từng hy vọng Thương huynh sẽ yêu ta”.

“Nàng không hy vọng ư?” Tô Mộng Chẩm ngạc nhiên.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .